Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024

THANH LA PHÈNG PHÈNG, CHŨM CHỌE XOANG XOẢNG

 TỰ HIẾN CHO TÌNH YÊU

 

Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi.

Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả. Đức mến không bao giờ mất được.

Ơn nói tiên tri ư ? Cũng chỉ nhất thời. Nói các tiếng lạ chăng ? Có ngày sẽ hết. Ơn hiểu biết ư ? Rồi cũng chẳng còn. Vì chưng sự hiểu biết thì có ngần, ơn nói tiên tri cũng có hạn. Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi.

Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, hiểu biết như trẻ con ; nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con. Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi. Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.

(1Cr 13,1-13)

Giúp hiểu bản văn

Có nhiều đặc sủng – hay những ơn huệ thiêng liêng – trong Giáo Hội Côrintô non trẻ. Chúa Thánh Thần ban cho một số người ơn ngôn ngữ, một ơn cho phép lên tiếng ca tụng Thiên Chúa mà không dùng một ngôn ngữ thông thường nào. Bản thân thánh Phaolô cũng được ơn này.

Tuy nhiên, thánh Tông Đồ đã phản ứng trước sự đề cao thái quá ơn huệ đầy ấn tượng đó, vì nó không nhất thiết góp phần vào việc xây dựng cộng đoàn. Có những ơn huệ khác ích lợi hơn. Để đặt mọi sự vào đúng chỗ, ngài cung cấp một bản danh sách các đặc sủng được xếp theo thứ tự quan trọng, trong đó ơn ngôn ngữ nằm ở cuối : ơn tông đồ, ơn tiên tri, giảng dạy, làm phép lạ, chữa bệnh, trợ giúp, tư vấn, ngôn ngữ (1Cr 12,28). Và rồi sẵn đà, ngài nói đến một đặc sủng vượt trên mọi đặc sủng khác : lòng mến. Đoạn văn trong đó lòng mến được đặt lên hàng đầu, với giọng có phần cường điệu, có lẽ đã có trước đó rồi sau này mới được đưa vào trong thư thứ nhất Côrintô.

Suy niệm

Đây là một trong những trang được biết đến nhiều nhất trong các thư Phaolô, thường được chọn đọc trong lễ cưới. Quả thật đây là một chương trình sống thật đẹp đối với một cặp vợ chồng trẻ. Tuy nhiên, ta không nên giới hạn nó vào trong lãnh vực tình yêu vợ chồng.

Ta có thể ngạc nhiên khi thấy thánh Phaolô nói đến lòng mến – agapè tiếng Hy Lạp – trong khuôn khổ của suy tư về tầm quan trọng tương đối của các đặc sủng : ơn tông đồ, ơn tiên tri, ơn giảng dạy, tất cả vừa là ơn sủng vừa là các chức năng trong Hội Thánh. Thế nhưng với lòng mến chúng ta chuyển sang một bình diện khác. Bởi lẽ ơn này không tương ứng với bất cứ chức năng nhất định nào nhưng lại là hồn sống của tất cả. Nó siêu vượt tất cả. Có làm tông đồ, tiên tri hoặc giảng dạy mà không yêu thương thì một cách nào đó chỉ làm cho mình ra cằn khô và Hội Thánh cũng chẳng cần gì đến những viên chức phụng tự như thế. Lòng mến vươn đến tất cả và cần cho tất cả. Không gì được miễn chuẩn lòng mến, dù là tri thức, dù là lòng quảng đại, dù là bậc sống hay bất cứ thừa tác vụ nào trong Hội Thánh.

Thánh Phaolô làm nổi bật mối tương phản giữa tình cảnh hiện tại và điều sẽ xảy đến lúc cùng tận. Hiện thời chúng ta đang trên đường lữ hành. Chúng ta mò mẫm bước đi, chúng ta tin và hy vọng vào điều chúng ta không thể thấy. Chúng ta ngụp lặn trong cái chưa hoàn chỉnh, chưa hoàn tất, còn mờ ảo. Chúng ta biết về thế giới xét là thực tại hữu hình – về thời gian và không gian trong toàn thể của nó – một cách hết sức khiếm khuyết. Còn về những thực tại cốt yếu – Thiên Chúa và chương trình sáng tạo của Ngài – thì chúng ta lại càng mù mờ hơn nữa.

Chúng ta chỉ tiếp cận Chân lý với chữ C hoa, bởi đức tin và đức cậy. Cả hai dành cho giai đoạn cuộc sống tại thế, trong niềm mong đợi một hiểu biết trọn vẹn hơn. Trong cuộc sống bên kia, chúng ta sẽ không còn phải tin hoặc hy vọng điều gì nữa. Christian de Chergé, tu viện trưởng tu viện Atlas, đã viết về những kẻ nào đó rắp tâm hãm hại ngài : “Họ cần phải biết rằng như thế sự hiếu kỳ ám ảnh nhất của tôi cuối cùng sẽ được giải phóng”.

Tình yêu có giá trị lúc này và mãi mãi. Tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta sẽ không tàn lụi. Tình yêu mà chúng ta dành cho Ngài trong chính hành động yêu thương anh em mình sẽ tạo nên khúc dạo đầu cho cuộc hưởng kiến, qua đó công trình sáng tạo sẽ mang lấy chiều kích vĩnh cửu nơi Thiên Chúa.

Nếu tôi có thể yêu mến thì đó là bởi Thiên Chúa yêu tôi và bởi tình yêu của Ngài xuyên thấu con người tôi. Mà điều đó sẽ không hề ngưng nghỉ. “Tình yêu” là “mãi mãi”, như người ta vẫn nói. Đó cũng chính là điều thánh Phaolô diễn tả bằng cách nói tương tự : “Lòng mến không hề tàn tạ”.

Một thực tại cao vời như thế hẳn nhiên vượt trên các kiểu nói của thánh Phaolô. Mỗi tác giả Tân Ước nói về lòng mến theo cách của mình. Thánh Mátthêu, trong bức bích họa vĩ đại về cuộc Phán Xét Chung, đã trình bày cảnh Con Người nói với những kẻ yêu thương anh em mình xuyên qua những hành động mà hẳn họ không hiểu hết tầm mức của chúng : “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). Lòng mến mà ngài nhấn mạnh ở đây là hành động yêu mến chứ không chỉ là một tình cảm đơn thuần.

Thánh Gioan, trong thư thứ nhất, có cách nói hết sức tổng hợp : “Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,16). Đây không phải là một định nghĩa về Thiên Chúa – vì Thiên Chúa siêu vượt mọi định nghĩa – nhưng nó giúp chúng ta hiểu rằng, khi yêu mến chúng ta có thể đi vào trong chính trái tim của Thiên Chúa, và ở đó có cả kho tàng mà không ai có thể tước mất của chúng ta được. Hiếm khi sự liên tục giữa thế giới trần gian và thế giới thần linh được diễn tả cách thuyết phục đến thế.

Những xác quyết của thánh Phaolô về lòng mến bổ túc cho một trong những khẳng định nền tảng của ngài, đó là người ta được cứu rỗi nhờ đức tin. Đức tin không hành động bởi lòng mến là một đức tin chết. Và lòng mến mà chỉ thu hẹp vào một tình cảm mà thôi thì chỉ là một ảo tưởng. Thiên Chúa mời gọi một sự dấn thân trọn vẹn, thể hiện qua các hành vi cụ thể.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, chúng con biết rằng chúng con sẽ không thể nào yêu thương nếu tình yêu không bắt nguồn nơi Chúa. Xin cho chúng con biết nuôi dưỡng tình yêu này và để cho tình yêu đó thấm nhuần chúng con. Nhờ đó, chúng con có thể yêu thương anh em mình như chính Chúa yêu thương họ, một cách trọn vẹn và vô điều điều kiện.

Xin cho chúng con coi lòng mến như đặc sủng cao quý hơn cả và như chức năng cao trọng nhất. Không có lòng mến, mọi thừa tác vụ, mọi trách nhiệm, mọi hoạt động chỉ là hư không và chẳng đem lại hoa trái nào.

Lạy Chúa, chúng con xin trao phó cho Chúa tất cả những ai vì tình yêu, đang dấn thân trong đời sống hôn nhân hay bậc độc thân.



Website: https://www.simonhoadalat.com/Suyniem/NamThanhPhaoLo/KinhNguyen/Ngay06.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nháp

  Nháp Thần Khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời Thầy nói với anh em là Thần khí và là sự sống (Ga 6, 63). -Từ ngàn x...