SỐNG CÔNG CHÍNH HƠN NGƯỜI KHÁC
“Nếu anh em không ăn ở công chính hơn
các kinh sư và người Pharisêu thì sẽ chẳng được vào Nước trời” (Mt 5,20). Lời
Chúa nêu trên có nghĩa là người Kitô hữu phải sống đạo tích cực hơn nữa, chứ
không phải “thường thường bậc trung”, hợp với lời dạy trong Tin Mừng lễ Tân
niên: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn
tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” (Mt 6,33).
Tìm kiếm đức công chính tức là chúng
ta phải sống quang minh chính đại như Chúa Giêsu là đường là sự thật và là sự
sống. Phải hoàn thiện như Cha trên trời (Mt 5,48), ít ra phải sống công chính
như thánh Giuse, Giacaria, Simêon… từng được ca ngợi là người công chính.
Sống công chính là tốt, nhưng không
dừng lại, mà còn phải công chính hơn, bởi vì giậm chân tại chỗ và dừng chân có
khi sẽ lùi lại, vậy phải tiến lên, phải hơn và hơn hẳn. Ðể chọn trưởng tông đồ,
Chúa Giêsu đòi hỏi thánh Phêrô: “Này anh Simon, con ông Gioan, anh có mến Thầy
hơn các anh em này không?” (Ga 21,15). Người con Chúa chính là “Con nhà tông,
không giống lông cũng giống cánh”, phải nên vì Chúa mà cố gắng thi đua lành
mạnh, vượt qua bao người khác.
Thiên Chúa và Giáo hội luôn thể hiện
tính ưu việt về sự thánh thiện và đức công chính: Thiên Chúa là đấng thánh, chí
thánh, ngàn trùng chí thánh, danh ngài là thánh.
Giáo hội gọi là Hội Thánh với chất
thánh bàng bạc: các thánh, bàn thánh, sách thánh, cung thánh, đền thánh, đất
thánh, lễ thánh, thánh lễ, thánh giá, thánh thể, thánh nhan, thánh ý, thánh
kinh, thánh truyền…
Giáo huấn của Chúa đều vượt qua thời
gian và không gian: dạy những điều hay lẽ phải đến nỗi “trời đất có qua đi thì
một chấm một phẩy trong Lề luật cũng sẽ không qua đi” (Mt 5,18): làm ơn và yêu
kẻ thù, thi ân thay báo oán, không chống lại kẻ hung ác, bao dung và bất bạo
động, yêu thương như Chúa yêu ta, yêu đến hiến mạng, hiền lành và khiêm nhường,
điều muốn người làm cho mình thì hãy làm cho người…
Hoàn thiện như Cha trên trời thật khó,
làm sao con người tương đối có thể vươn lên Ðấng tuyệt đối. Ít ra chúng ta có
thể học đòi bắt chước các thánh sống đạo đức thánh thiện, ngày qua ngày tu thân
tích đức. Thánh Phaolô an ủi chúng ta “Ơn Chúa đủ cho anh em” (2 Cr 12,9).
Chúng ta rất phấn khởi, khi thấy nơi
nọ nơi kia người ta khen người Công giáo giữ nền nếp tốt, nơi nhà thờ không
thấy trẻ em chửi thề nói tục, khuôn viên nhà thờ sạch đẹp, tỷ lệ ly dị và phá
thai ít hơn, các khu xóm đông người Công giáo bớt tệ nạn xã hội, nhất là không
có biểu hiện mê tín dị đoan như thấy nhan nhản ở một số nơi thờ phượng khác.
Trở lại việc người Công giáo phải sống
công bình bác ái hơn những người khác. Phải giữ gìn tâm hồn và thân xác lúc nào
cũng trong sáng, như ngạn ngữ La tinh “Mens sana in corpore sano” (Một tâm hồn
lành mạnh trong một thân thể khỏe mạnh). Trong thực tế chúng ta phải vận dụng
nội lực để làm nhiều việc thiện, theo luật tâm lý: L’acte suscite le sentiment.
Le sentiment s’incline à l’acte: hành động khơi dậy tình cảm - Tình cảm hướng
tới hành động.
Có còn “Nhân chi sơ tính bản thiện”
hay là “Tội bởi trong lòng mà ra” (Mc 7,23) như Chúa Giêsu đã bắt mạch. Trong
lòng với ý nghĩ xấu sẽ đưa đến tội nhẹ, rồi từ từ tiến đến tội nặng. Vậy cần
ngăn chặn tội lỗi khi còn trứng nước, đừng để bé xé thành to. Ðể khỏi giết
người: phải chặn lại lòng giận ghét; ngoại tình: phải chặn lại từ con mắt thèm
muốn; dối trá: phải hóa nên như trẻ nhỏ, sống đơn sơ chân thành.
Người Công giáo khiêm nhường xem xét
một khía cạnh nào đó có công bình bác ái hơn những người khác không? Hay còn có
những người gian dối, độc ác để người ta nói: tin đạo chớ đừng tin người có
đạo. Hay còn có những người thường xuyên bỏ lễ Chúa nhật, ly dị, phá thai… có
công chính hơn người khác không?
Lm.
Giuse PHẠM BÁ LÃM, TGP TPHCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét